XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đại minh tinh và thợ săn ảnh


Phan_6

Những ý nghĩ mơ hồ đến độ chính cậu cũng không nói ra được đột nhiên toả sáng chói loá tới mức không thể giấu đi đâu.

Chúng quay cuồng trong đầu cậu.

Gặm nhấm cậu.

Hành hạ cậu.

Trước nay cậu vẫn chưa từng nhận ra địa vị của Trình Tư trong trái tim mình.

Mãi cho đến khi bên cạnh anh cũng xuất hiện một người rựa rỡ không kém.

Hai người họ ở bên nhau trông thật…

Đẹp.

Hứa Minh Ưu chầm chậm khép mắt vào, lại mở bừng mắt ra.

Cậu cảm thấy bản thân thật nực cười.

Cạch, cửa phòng VIP bật mở.

Hứa Minh Ưu quay đầu nhìn.

Trình Tư đứng dựa vào cửa, thở hổn hển nhìn cậu, cười hỏi: “Nghe thấy tôi chào cậu không?”

Hứa Minh Ưu ngẩn ra nhìn anh, không động đậy, giống như đột nhiên không biết người trước mắt là ai vậy.

Trình Tư thu lại nụ cười, đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt thất vọng: “Nhanh như thế đã quên rồi sao? Là ba nốt Đồ, Rê, Mi cậu đánh mà.”

Hứa Minh Ưu lắc đầu.

Sau đó lại gật đầu: “Trình Tư, anh, anh và Lâm Sênh thật tuyệt.”

Khuôn mặt Trình Tư bừng sáng: “Cảm ơn.”

Dưới sân khấu, sau khi nghỉ một chút, Lâm Sênh lại tiếp tục xuất hiện.

Dựa theo danh sách bài hát phát lúc trước, ca khúc tiếp sau chắc là nằm trong album mới, dành tặng người hâm mộ thưởng thức trước.

Lâm Sênh: “Bài hát tiếp theo, là món quà gửi đến một người. Tôi tiến vào giới giải trí, thật ra là bởi vì người ấy.”

Người hâm mộ bên dưới hét lên.

Lâm Sênh: “Người này, lúc bình thường thì rất thông minh, nhưng tôi lại cảm thấy người ấy ngu ngốc chết đi được. Hôm nay người đó tuyệt đối không biết bài hát này tôi gửi tặng mình đâu.”

Tiếng cười vang dội trên khán đài, có mấy người hét lên tên Trình Tư.

Hứa Minh Ưu len lén quay đầu sang bên cạnh nhìn Trình Tư, mặt đối phương lại chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.

Lâm Sênh: “Năm nay tôi đã hai mươi tám tuổi, để hát được bài này tôi đã tốn mất…”

Lâm Sênh ngừng một chút, lại tiếp: “Tốn mất tám năm. Hoá ra đã lâu như thế rồi.”

Khán giả tại hiện trường đột nhiên im lặng.

Ánh đèn lại lần nữa tối đi.

Lâm Sênh bắt đầu cất giọng.

Là một bài hát tiếng anh kinh điển, “The rose”.

Giọng cậu hơi run rẩy.

Có mấy giây, Hứa Minh Ưu cảm thấy hình như Lâm Sênh đang nghẹn ngào.

Tám năm.

Nghe đằng đẵng mà xa xôi.

Hứa Minh Ưu cảm thấy bản thân có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được cảm giác dùng tám năm để hát một ca khúc.

Cậu hơi hối hận đã đến buổi biểu diễn này.

Cậu muốn rời đi.

Nhưng Trình Tư lại túm chặt lấy cậu.

Nhìn anh có hơi buồn bực, nói vẻ bấc đắc dĩ: “Cậu đang nghĩ gì thế, Hứa Minh Ưu? Người cậu ta nói đến không phải tôi.”

Anh dừng lại một chút, lại tiếp: “Hứa Minh Ưu, cậu nghe đi, bài này hay lắm đấy.”

Hứa Minh Ưu nhìn về phía Lâm Sênh trên sân khấu: Ánh đèn lúc sáng lúc tối giao hoà trên khuôn mặt cậu, giữa không gian của bóng tối và ánh sáng, trông cậu ta thật dịu dàng và bình yên.

Trái tim nãy giờ vẫn không yên của Hứa Minh Ưu rốt cuộc cũng bình ổn lại.

Cậu không rõ là giọng hát của Lâm Sênh an ủi mình, hay lời giải thích của Trình Tư khiến cậu thả lỏng.

Điều duy nhất cậu có thể làm được là khẽ nói một câu: “Ừ, bài hát hay thật.”

Vào lúc bàn tay Trình Tư nắm chặt lấy tay cậu.

Chương 19

Buổi biểu diễn đặc sắc này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.

Người hát thật tâm, người nghe thật tình, đến đoạn sau cả Hứa Minh Ưu cũng bất giác bị giọng ca của Lâm Sênh thu hút, tập trung xem đến tận kết thúc.

Thậm chí còn không để ý đến việc mình đang bị Trình Tư nắm tay.

Đợi đến khi cậu nhận ra thì Trình Tư lại buông tay với thái độ vô cùng tự nhiên, dường như đó là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được vậy.

Hứa Minh Ưu hơi mất tự nhiên, Trình Tư lại vỗ vỗ vai cậu: “Đi, đi ăn khuya.” Tiếp đó liền rời khỏi phòng.

Hứa Minh Ưu ngây ra một chút, lập tức theo sau.

Nơi ăn khuya là một nhà hàng có phong cách trang trí rất cá tính.

Trình Tư vừa vào đã lên tiếng chào hỏi nhân viên, xem ra có vẻ là khách quen ở chỗ này.

Hai người vào phòng riêng, Trình Tư đưa thực đơn cho Hứa Minh Ưu: “Cậu xem trước đi, lát còn có thêm hai người nữa đến.”

Bây giờ đã gần mười một giờ đêm, cả nhà hàng hình như chỉ có hai người khác là bọn họ. Chẳng bao lâu sau, Hứa Minh Ưu đã nghe thấy tiếng nói từ ngoài vọng vào, càng lúc càng gần…

“… Buổi biểu diễn này là để hâm nóng tên tuổi trước khi ra album, tự nhiên phí phạm cơ hội như thế, cậu còn thấy có lý à?”

“Đổi một bài hát thì có gì to tát, không phải làm thế lại càng tăng sức hút sao? Tôi thấy mấy lời tôi nói rất có tiềm năng để cánh nhà báo khai thác đấy chứ.”

“Đó là tất cả những gì cậu muốn theo đuổi đấy hả? Toàn mấy thứ vớ va vớ vẩn, chẳng ra đâu vào đâu.”

“Đúng thế, đúng thế, thật thiệt thòi cho anh quá đi, phải nghĩ hết mọi cách để giúp thằng vô dụng như tôi!”

Cách! Xoạch!

Cửa phòng bị mở ra một cách vô cùng thô bạo, hai người một trước một sau tiến vào:

Một người là nhân vật chính trong buổi biểu diễn vừa kết thúc, Lâm Sênh.

Một người, chính là nhân vật lần trước nhìn thấy ở liên hoan âm nhạc, quản lý của Lâm Sênh.

Sắc mặt cả hai đều không tốt lắm.

Trình Tư còn chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Cãi nhau xong chưa? Xong rồi thì ngồi xuống gọi món đi.”

“Ai thèm cãi nhau với anh ta!”

“Chúng tôi không cãi nhau.”

Hứa Minh Ưu: “…”

Rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại. Lâm Sênh trưng bộ mặt đỏ bừng như sắp bật máu ra được, người quản lý thì trái lại, chẳng có tí biểu cảm nào, không nói một lời.

Trình Tư từ tốn rót mấy tách trà: “Được rồi, ngồi xuống cả đi. Tôi giới thiệu một chút, vị này là Hứa Minh Ưu. Hai người này, một người là Lâm Sênh, một người là Tống Diệm.”

Hứa Minh Ưu cuống quýt đứng lên: “Chào hai anh. Tôi là Hứa Minh Ưu.”

Lâm Sênh bắt tay cậu, khuôn mặt mang vẻ nghi hoặc, tiếp đó dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, bật thốt: “Tôi biết anh. Anh từng theo đuôi tôi.”

Tống Diệm nhíu mày, nhìn Trình Tư: “Thợ săn ảnh?”

Lời vừa nói ra, mặt Hứa Minh Ưu lập tức đỏ bừng

Trình Tư lại chẳng mấy để tâm: “Minh Ưu, về sau cậu đừng phí thời gian theo đuôi cậu ta nữa, theo đuôi tôi là đủ rồi.”

Hứa Minh Ưu lúng túng: “Xin lỗi, tôi là ký giả của tạp chí ‘Tin sao’. Tôi, tôi lúc trước…”

Không đợi cậu nói hết, Trình Tư đã cướp lời: “Lâm Sênh, vừa rồi trên đường đi Minh Ưu cứ khen cậu mãi đấy, nói hôm nay cậu thể hiện rất tuyệt.”

Lâm Sênh khẽ nhếch miệng cười: “Thật sao? Cảm ơn anh!”

Hứa Minh Ưu luống cuống gật đầu.

Mặc dù chỉ là một bữa cơm khuya đơn giản nhưng những người có mặt ăn uống lại chẳng dễ dàng gì cả.

Nguyên nhân chính là vì Lâm Sênh và Tống Diệm cứ cãi nhau suốt, hai người cứ anh một câu tôi một câu, lời qua tiếng lại không dứt.

Hứa Minh Ưu quả thật là được mở rộng tầm mắt.

Cậu chưa từng nghĩ quan hệ giữa Lâm Sênh và người quản lý lại như thế này, nhất là khi nghe nói Lâm Sênh nổi tiếng được như hiện nay thì phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của anh chàng quản lý đây.

Lâm Sênh hình như đặc biệt thích tranh cãi với Tống Diệm, có mấy lần Hứa Minh Ưu còn lo Tống Diệm không nhìn được mà lật luôn cả bàn ăn lên mất.

Ngược lại, Trình Tư ngồi bên từ đầu đến cuối vẫn bảo trì thái độ bình tĩnh, rõ ràng đã sớm quen với cảnh này rồi.

Xem cách nói chuyện của bọn họ, có thể thấy được quan hệ giữa hai người với Trình Tư rất tốt.

Hứa Minh Ưu tò mò hỏi: “Các anh quen nhau lâu rồi à?”

Trình Tư bật cười: “Uổng công cậu làm phóng viên ảnh. Tống Diệm trước đây là quản lý của tôi, cậu không biết sao?”

Nghe anh nói vậy Hứa Minh Ưu mới chợt nhớ ra.

Thấy bảo trước kia khi Trình Tư khởi nghiệp, bên người đã có một quảnh lý, chưa từng đổi người khác. Mà đến khi anh rời khỏi giới giải trí, người quản lý này cũng biến mất luôn. Không ngờ anh ta lại làm quản lý cho Lâm Sênh.

Là do Trình Tư giới thiệu sao?

Khó trách cậu cứ cảm thấy phong cách hiện tại của Lâm Sênh hơi giống Trình Tư, có lẽ là do người quản lý.

Trình Tư dường như nhìn ra Hứa Minh Ưu đang nghĩ gì, xua xua tay: “Không liên quan đến tôi đâu. Tôi chỉ là được bạn bè cũ mời về tiếp tục sản xuất âm nhạc, thuận tiện hợp tác với Lâm Sênh thôi.”

Hứa Minh Ưu thấy đầu mình sắp nứt ra rồi.

Đối với một phóng viên mà nói, đây đúng là một đêm đầy tin, đám tin tức này mà đưa cho mấy đồng nghiệp của cậu thì có lẽ đủ viết cả một quyển sách chứ chẳng chơi.

Cậu không nhịn được mà mở miệng nói đùa: “Tối nay mấy người ở trước mặt tôi tiết lộ nhiều tin tức thế này, không sợ tôi nói ra sao?”

Tống Diệm liếc cậu một cái: “Trình Tư đã đưa cậu tới cùng ăn cơm với chúng tôi, đương nhiên không chỉ coi cậu là bạn bình thường rồi. Không cần biết nghề nghiệp của cậu là gì, tôi tin chắc cậu sẽ không làm thế.

Giọng điệu của Tống Diệm rất hờ hững, thậm chí có phần máy móc, nhưng không hiểu sao trong lòng Hứa Minh Ưu lại vô cùng vui vẻ.

Thật ra cậu vẫn luôn lo lắng nghề nghiệp của mình sẽ bị bạn bè Trình Tư ghét.

Có điều, hiện tại xem ra bất kể Tống Diệm lạnh lùng hay Lâm Sênh nãy giờ vẫn chưa khép miệng lại, bọn họ đều là những người rất dễ ở chung.

Lâm Sênh còn đặc biệt mời cậu đến tiệc chiêu đãi mừng công quy mô nhỏ tối mai, có lẽ là nể mặt Trình Tư, nhưng Hứa Minh Ưu rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bữa khuya kết thúc, Lâm Sênh chào hỏi một chút rồi lên xe lái đi đầu tiên.

Tống Diệm thì ở lại hỏi Trình Tư mấy vấn đề liên quan đến ca khúc: “Bài hát mấy hôm trước cậu nói đã viết xong chưa?”

Trình Tư lắc đầu: “Chưa xong. Có điều cũng sắp rồi, yên tâm đi.”

Tống Diệm gật đầu, sau đó cũng lái xe rời đi.

Chỉ còn lại Trình Tư và Hứa Minh Ưu.

Trình Tư trực tiếp ngồi xe của Hứa Minh Ưu đến đây, xe của anh thì vẫn vứt ở chỗ tổ chức buổi biểu diễn. Đã khuya thế này, anh cũng không muốn về đó lấy xe, liền nhờ luôn Hứa Minh Ưu đưa mình về nhà.

Đây không phải lần đầu tiên Trình Tư ngồi xe Hứa Minh Ưu. Có điều không biết tại sao, cảm giác ngồi trên xe lúc này lại không giống trước đây.

Trình Tư ngó nghiêng bốn phía một lúc, cuối cùng dừng mắt trên người Hứa Minh Ưu.

Hứa Minh Ưu cũng cảm nhận được, liền hỏi: “Sao thế?”

Trình Tư nghĩ một chút, nói: “Tôi đã xoá hết đám ảnh mấy người họ chụp lần trước rồi.”

Hô hấp của Hứa Minh Ưu đột nhiên trở nên gấp gáp: “A! Ừm.”

Trình Tư lại tiếp tục nói: “Có điều tôi giữ cho mình một tấm.”

Kít!

Xe đột nhiên dừng lại, Hứa Minh Ưu choáng váng nhìn Trình Tư: “Anh…”

Trình Tư bỗng thấy tiếc, anh đoán lúc này mặt Hứa Minh Ưu nhất định đang đỏ rực, khổ nỗi trong xe quá tôi, anh chẳng nhìn được gì hết cả.

Trình Tư khẽ ho khan một tiếng: “Cậu cũng biết đấy, là một nghệ sĩ thì lúc nào cũng phải chú ý đến cử chỉ, ngôn ngữ của bản thân. Bởi vậy tôi dùng tấm ảnh đó để cảnh cáo mình, làm bất cứ chuyện gì cũng phải thật chuyên tâm, cẩn thận.”

Nhất thời Hứa Minh Ưu không biết phải nói gì.

Cậu thấy Trình Tư nói rất có lý, không thể phản bác được, thế nhưng lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cậu trầm mặc nhìn Trình Tư, đối phương cũng thản nhiên nhìn lại cậu, không khí giữa hai người căng thẳng một lúc, mãi đến khi Hứa Minh Ưu đạp chân ga tiếp tục lên đường mới hết.

Tâm trạng của Trình Tư hình như rất tốt, cứ ngân nga hát mãi.

Không lâu sau, Trình Tư lại lên tiếng: “Hứa Minh Ưu, cậu có muốn nghe bài đó không?”

Hứa Minh Ưu còn chưa kịp hiểu: “Cái gì?”

Trình Tư: “Bài hát mà Tống Diệm hỏi tôi ấy, thật ra tôi viết xong rồi.”

Hứa Minh Ưu: “… Ồ.”

Trình Tư: “Cậu có muốn nghe không? Tôi hát cho cậu nghe.”

Hứa Minh Ưu: “Ừm, tôi không muốn nghe.”

Trình Tư: “…”

Trình Tư giả vờ không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Làm người thưởng thức đầu tiên, trước cả Lâm Sênh và Tống Diệm, thế nào?”

Hứa Minh Ưu: “Người nghe đầu tiên có được một vé lên thuyền Noah[1] không?”

[1] Thuyền Noah là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô ta việc ông Noah đóng con tàu này là để tự cứu ông vả gia đình mình, bảo tồn thế giới động vật, thực vật khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thuỷ của Thiên Chúa.

Trình Tư: “… Thật ra, tôi thấy nó rất hay, cậu thật sự không muốn nghe thử sao?”

Hứa Minh Ưu nghiêm túc gật đầu: “Thật sự không muốn nghe.”

Trình Tư: “…”

Trình Tư buồn bực: “Hứa Minh Ưu, cậu cố ý đúng không?”

Câu nói này đã thành công phá vỡ mặt nạ lạnh lùng của Hứa Minh Ưu, cậu phì cười, không thể dừng lại được.

Trình Tư hình như chưa từng nhìn thấy cậu cười như thế: Lông mày hoàn toàn giãn ra, khoé miệng cũng mở to nhất.

Loại cảm giác vui vẻ không thể kiềm chế được này khiến đêm khuya cô đơn cũng trở nên sống động hơn nhiều.

Bây giờ đã là sáng sớm, trừ vài chiếc xa thi thoảng vụt qua, thì chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo đồng hành cùng bọn họ.

Hứa Minh Ưu vừa cười vừa quay đầu nhìn Trình Tư một cái, ánh đèn bên ngoài vụt hắt vào đáy mắt cậu giống như những tinh linh không kiềm chê được, lần lượt chạy ra nhảy múa.

Trình Tư cũng bất giác cười theo.

Một buổi tối kỳ diệu.

Bọn họ xem một buổi biểu diễn vô cùng đặc sắc, ăn một bữa khuya ngon miệng.

Đến cuối cùng, hai người như hai đứa ngốc, cười suốt cả đường về nhà.

Chương 20

Trong một mối tình, khi nào là thời điểm đẹp nhất? Lúc bắt đầu? Lúc tỏ tình? Hay lúc cuối cùng được ở bên nhau? Không, thời khắc đẹp nhất, có lẽ là khi bạn đọc được những dòng trên, trong lòng nổi lên…

Soạt!

Hứa Minh Ưu giật mình ngẩng đầu lên.

Chị Dương đồng nghiệp hua hua quyển sách trong tay, hỏi: “Minh Ưu, cậu chăm chú xem cái gì thế?” Rồi chuyển hướng nhìn sang bìa quyển sách, đọc to từng chữ một: “[Bí kíp tình yêu], cuốn sách được các tác gia* hàng đầu đề cử, sẽ đưa tới cho các bạn những phân tích tình cảm xác đáng nhất.

*tác gia: tác giả lớn

Chị Dương: “…”

Hứa Minh Ưu lúc này chỉ hận sao dưới chân không nứt ra một cái lỗ cho mình nhảy xuống. Cậu vội vã giải thích: “Không, không phải của em đâu, của em họ em đấy…”

Chị Dương bật cười: “Được rồi, cậu cũng từng tuổi này rồi, đây cũng là chuyện bình thường thôi mà. Thế nào, cô bé đó làm việc ở đâu, có cần chị đánh giá hộ không?”

Hứa Minh Ưu lắc đầu như trống bỏi, vừa định nói gì thì di động reo.

Hứa Minh Ưu: “A lô.”

Trình Tư: “Là tôi, Minh Ưu.”

Tự nhiên Hứa Minh Ưu chột dạ, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn chị Dương một cái: “Ừ.”

Trình Tư: “Bữa cơm tối này đừng quên đấy nhé, có cần tôi lái xe đến đón cậu không?”

Hứa Minh Ưu vội lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi tự đi được.”

Đầu bên kia vang lên tiếng cười: “Có phải cậu vừa lắc đầu không? Cậu có lắc tôi cũng có nhìn thấy đâu.”

Hứa Minh Ưu: “…”

Cậu lén lút che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Anh rảnh thật đấy, Trình Tư.”

Bên kia lại truyền đến tiếng cười của Trình Tư: “Đúng thế, tôi lúc nào chả rảnh, tối gặp nhé.”

Hứa Minh Ưu ngắt điện thoại, chị Dương bên cạnh cười cực kỳ mờ ám, hỏi: “Hẹn hò à?”

Hứa Minh Ưu lúng túng cầm sách nhét vào túi: “Không có, chị Dương, chị đừng đoán lung tung.”

Chị Dương cười tít mắt nhìn cậu: “Tối nay ở khách sạn Hoa Viên có họp báo ra mắt một bộ phim điện ảnh, không biết tôi nên chọn ai đi cùng đây nhỉ?”

Hứa Minh Ưu hít sâu một hơi: “Chị Dương, đúng là hẹn hò.”

Hứa Minh Ưu không nói dối.

Chẳng qua, không phải chỉ có hai người cậu và Trình Tư, mà là Trình Tư đưa cậu đi tham gia một bữa cơm “thân mật” với đối tác.

Dùng cơm với đối tác?

Cũng tức bữa ăn này là để bàn chuyện công việc, thế sao còn đưa cậu theo làm gì?

Hứa Minh Ưu nghĩ thế, cũng hỏi luôn ra miệng.

Trình Tư không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Đưa cậu đi ăn miễn phí không tốt à?”

Hứa Minh Ưu ngẫm nghĩ, dù sap mình cũng chẳng có việc gì quan trọng liền đồng ý.

Nơi hẹn là phòng riêng trong một nhà hàng trang trí theo phong cách cổ, khi Hứa Minh Ưu và Trình Tư đến nơi thì đã thấy trong phòng có mấy người đang ngồi.

Hứa Minh Ưu đột nhiên nhận ra, cậu biết hết mấy người đó.

Đạo diễn Vương khuôn mặt sáng sủa đang quay một bộ phim cổ trang, ngôi sao đang nổi Lý Vi Vi, đồng thời cũng chính là nữ chính của bộ phim đó, người còn lại là Thiên vương Lê Viễn Phong.

Lê Viễn Phong là đàn anh của Trình Tư.

Lê Viễn Phong khởi nghiệp trước Trình Tư, cũng là một ca sĩ kiêm người sáng tác toàn vẹn từ diện mạo, giọng hát đến độ nổi tiếng.

Có một đoạn thời gian, hai người là đối tượng khiến báo giời tốn nhiều giấy mực để so sánh nhất.

Chẳng qua so với con đường sự nghiệp bằng phẳng của Trình Tư thì Lê Viễn Phong vẫn thiếu chút gì đó, lúc nào cũng bị người đàn em khởi nghiệp sau này áp đảo, mối quan hệ của hai người có thể tóm gọn lại trong một câu: “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng.”

Về sau Trình Tư rời khỏi giới giải trí, Lê Viễn Phong rốt cuộc cũng có thể ngóc đầu lên, ổn định từng bước, đến bây giờ đã ngồi vững trên cái ghế “Thiên vương” cao quý kia.

Hứa Minh Ưu thật ra cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy anh ta.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .